chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ
Truyện cô vợ bé nhỏ của thái tử quái vật. Duới đây là các thông tin và kỹ năng và kiến thức về chủ đề cô bà xã bé nhỏ dại của thái tử thú vật tiểu thuyết hay độc nhất do chính tay lực lượng glaskragujevca.net biên soạn và tổng hợp: 1. Cô vk bé nhỏ của Thái tử
Truyện được thực hiện bởi:- translator: Mơ- edit: Anna RioCác bạn có ý kiến đóng góp cho ad thì truy cập page facebook: https://www.facebook
Nội dung: Bạn trai đã kết hôn, nhưng cô dâu không phải là cô ấy! Đã vậy còn bị gọi là “tiểu tam”, trong một ngày bị nhiều người chỉ trỏ, vạn người mắng nhiếc. Để kết thúc việc này, cô quyết định chấp nhận lời cầu hôn của Dịch tam thiếu gia lừng danh! Kể
Chương 85: Dù chỉ một người cũng không được phép rời khỏi. Là một tấm ảnh chụp cảnh Hạ Huy Thành bắt lấy tay cô bên trong quán lầu. Còn một tấm khác được chụp vào buổi tiệc tối của nhà họ Diệp, ghi lại cảnh sau khi cô bị Lưu Ly hắt nước vào người, Hạ Huy
Wohin In Den Urlaub Als Single. Đó không phải ai xa lạ mà chính là người chồng đã kết hôn với Lê Nhật Linh ba năm nhưng không gặp mặt nhau lấy một lân— Lâm Nhật Linh nhanh nhẹn ngồi xuống, kéo váy lên quấn quanh người và căng thẳng nhìn người đàn ông điển trai nọ "Sao anh lại ở đây?”Mới dứt câu cô đã hận không thể cản đứt phăng đầu là nhà họ Lâm, anh ở đây là lẽ hiển nhiên thôi nào mẹ Lâm lại dùng ánh mắt sâu xa đó khi bảo từ giờ cô sẽ ở ra đây chính là phòng Lâm Quân.
Chương 29 Ánh mắt rất khác Lê Nhật Linh bình tĩnh lại, cô đầy đầu anh ra đứng thẳng lên. Lâm Quân xoay người, trở về là Lâm Quân lạnh lùng và cao quý “Chị Hà khiêm tốn quá, cửa hàng nhà chỉ không hề nhỏ đâu.” Tuy Hình Thượng’ chỉ sở hữu một cửa hàng duy nhất nhưng vị trí và thiết kế của nó không phải là thứ người bình thường có thể mua được. Hơn thế nữa là nguồn tài nguyên bất tận của Hình Thượng, cửa hàng với diện tích vừa phải nhưng lại chứa rất nhiều quần áo và sản phẩm giới hạn số lượng đến từ các thương hiệu. Hà Vi Nhiên cười thoải mái “Nói đi, hôm nay cậu đi đâu và muốn trông thế nào?” Lâm Quân đầy Lê Nhật Linh đến chỗ Hà Vi Nhiên “Hôm nay chị giúp cô ấy. Lê Nhật Linh bị đẩy bất ngờ không kịp chuẩn bị bèn ngượng ngùng cười. Quan sát Lê Nhật Linh từ trên xuống dưới, nụ cười khó hiểu trên môi Hà Vi Nhiên trở nên bí ẩn hơn “Ồ, sao cậu lại giấu mãi cô vợ xinh thế này, phải dẫn ra ngoài cho mọi người xem mặt chứ. Đôi mắt to tròn long lanh với da dẻ mịn màng véo ra nước như này kia mà.” Gương mặt và dáng người này là sự kết hợp hoàn hảo của ngây thơ hồn nhiên và quyến rũ, tiếc là em ấy không biết mình xinh đẹp đến mức nào. Lâm Quân cười cười nhìn Lê Nhật Linh với đôi chút hài hước và trêu ghẹo. Lê Nhật Linh ngượng ngùng che mặt. Trời ạ, Lâm Quân lại lên cơn gì thế không biết, hành động của anh rất dễ khiến cho người ta hiều lầm đấy. Hà Vi Nhiên bừng tỉnh “Quân à, cậu giấu con bé đi vì không nỡ cho người ta xem đúng không?” Lâm Quân phản ứng như đang đồng ý khiến nụ cười trong mắt Hà Vi Nhiên tươi hơn bao giờ hết, chị dịu dàng kéo Lê Nhật Linh đi chọn quần áo. Lê Nhật Linh dừng lại, nói “Chị Vi Nhiên, khu quần áo nữ nằm ở bên kia cơ mà.” Lúc bước vào cô có thấy người trong cửa hàng dẫn một ngôi sao sang đó. “Ngốc ạ, khu quần áo nữ phiền lắm, chúng ta lên thằng phòng VIP đi.” Hà Vi Nhiên mỉm cười kéo lấy tay cô. Lê Nhật Linh gật đầu, cô tưởng vì Lâm Quân có tiền nên thích tiêu thì tiêu. Nhưng cô lại không biết phòng khách quý VỊP không tiếp người ngoài, trừ khi đó là vị khách rất quan trọng. Dẫn cô lên phòng khách quý chính là ý của Hà Vi Nhiên. Không rõ tại sao Hà Vi Nhiên lại rất thích Lê Nhật Linh. Chị không nghĩ cô bé này xấu tính và mưu mô như những gì người ta đồn đãi. Ai đời xấu xa lại dễ đỏ mặt như thế bao giờ? Hà Vi Nhiên chọn vài bộ váy cho. cô thử. Lê Nhật Linh ôm hết vào phòng thay quần áo, nhưng thay xong cô chỉ dám ló mỗi đầu ra, mặt đỏ ửng “Chị Vi Nhiên, chúng ta có thể đổi sang bộ nào kín đáo hơn tí không?” Hà Vi Nhiên sững sờ “Sao thế? Em mặc không vừa hả?” Chắc là không đâu vì mắt chị xem người rất chuẩn, tất cả những bộ chị chọn đầu rất thích hợp với cô cơ mà. “Vừa thì vừa đấy nhưng nó… Không che được…” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, hai má đỏ ửng “Chị tìm giúp em vài bộ nhiều vải hơn chút nữa được không.” Ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung “Cao cổ nữa càng tốt ạ!” Hà Vi Nhiên không hiểu trăng sao gì, chị kéo Lê Nhật Linh ra mới biết tại sao con bé lại đưa ra những yêu cầu quái lạ như thế. Vì cả người cô đầy dấu hôn, trải dài từ cổ đến xương quai xanh rồi cả khuỷu tay cũng có. Hướng Hi Nhiên lại cười to “Thằng bé Quân này thiệt là… Phải dịu dàng với vợ chứ, nào ai nhào lên cắn vợ như sói đói thế này.” Hà Vi Nhiên càng cười thì mặt Lê Nhật Linh càng đỏ. “Chị Vi Nhiên, em muốn hỏi chị cái này.” “Em hỏi đi.” “Sao chị biết em là vợ anh ấy mà không phải người tình ạ.” Cô chưa từng xuất hiện cùng Lâm Quân, tại sao Hà Vi Nhiên có thề biết ngay cô là vợ mà không phải là người tình nào đó bên ngoài? “Ngốc quá, ánh mắt thằng bé nhìn em rất khác.” Hà Vi Nhiên nhìn dấu hôn khắp người cô, thoải mái nói “Sau này em sẽ hiểu thôi.” Lê Nhật Linh gật gù, và cô vẫn cố hỏi “Chị Vi Nhiên đổi cho em bộ khác kín đáo hơn được không.” Mang cả đống dấu hôn đi dự tiệc, Lâm Quân không sợ mất mặt nhưng cô sợ! Hà Vi Nhiên cười chảy nước mắt với vẻ bối rối nghiêm túc trên mặt cô. Cười bằng một lúc lâu mới ngừng lại, vẫy tay gọi nhân viên đến bảo “Em vào kho lấy bộ Chân Ái’ của bậc thầy thiết kế W ra đây.” Nhân viên cửa hàng chẩn chừ “Nhưng đó là bộ váy được giữ lại cho cô Lưu Ly mà chị?” Mặt Hạ Vi Nhiên tối đi “Giữ lại? Em đồng ý hay là tôi?” Nhân viên lập tức cúi đầu xuống “Em xin lỗi ạ, vì lần trước cô ấy đến đây với cậu hai nên em tưởng…” “Đừng giải thích, em mang bộ váy đến đây ngay cho tôi.” “Dạ.” Cô bé nhân viên chạy vội đi lấy quần áo, Hà Vi Nhiên tranh thủ lúc còn nóng tìm kem che khuyết điểm bôi lên cho Lê Nhật Linh. Chị dùng kem có cùng tông màu với da cô nên che đi dấu hôn trông chẳng khác gì da bình thường. Hà Vi Nhiên đẩy Lê Nhật Linh vào trong thay quần áo rồi lại cẩn thận che nốt những vết còn lại trên người cô. Đàn ông thì không rườm rà đến vậy, anh chỉ cần thay quần áo thôi là xong. Lâm Quân ngồi trên sô pha chờ rất lâu, quỹ kiên nhẫn trong anh đang chạm đáy. Chưa có người con gái nào dám để anh phải chờ lâu thế này. Anh nhíu mày khó chịu, ánh mắt dần mất đi sự nhẫn nại. Khi Lê Nhật Linh được Hà Vi Nhiên dẫn ra, Lâm Quân nhìn cô ngơ ngác.
Chương 6 Kẻ thứ ba khiêu khích Vào đến quán cà phê, Lê Nhật Linh lập tức trông thấy Hạ Lan Châu đang ngồi chờ mình bên khung cửa sổ. Cô cười đi tới “Lan Châu ơi, tớ phỏng vấn xong rồi!” “Thế nào? Có ổn không?” Thấy bạn thân nhà mình, Hạ Lan Châu xúc động đứng bật dậy như thể cô ấy là mới là người đi phỏng vấn chờ kết quả. “Tất nhiên là ổn rồi” “Ôi, cục cưng nhà tớ giỏi quá xá!” Hạ Lan Châu ôm lấy cô “Đi thôi đi thôi, tớ sẽ dẫn cậu đi mua, mua nữa, mua mãi để chúc mừng cho thành công này!” “Đi luôn” Lê Nhật Linh cười vui vẻ. Thấy phục vụ đi về phía mình, cô thuận miệng gọi “Phục vụ, tính tiền.” Giọng nữ chói tai chợt vang lên từ chiếc bàn gần đó “Không thấy người ta đang gọi nước hả, tính có tí tiền thôi cũng gọi giật ngược lên thế? Hay là mấy người thấy mình có tiền nên ghê gớm hơn người?” Lê Nhật Linh ngơ ngác, vẫn giữ thái độ mềm mỏng “Thế thì để họ gọi nước trước đi.” Cô ta vấn chưa vừa lòng, nói cho hết lời mỉa mai “Chậc chậc chậc, xem cái giọng điệu bố thí cho người ta kìa. Đúng là con gái nhà họ Lê cả vú lấp miệng em quá” Bấy giờ Lê Nhật Linh mới ngẩng đầu lên quan sát người phụ nữ cứ chăm chăm gây chuyện này. Cô ta mặc chiếc váy cổ V khoét sâu tôn lên khe sâu bỏng mắt. Cô không biết mình đã làm mích lòng người ta từ bao giờ vì hình như họ còn chẳng quen biết nhau. Đôi mắt được trang điểm khá đậm vẫn gắn chặt trên người cô, đong đầy thù hận, nhưng pha lẫn trong đó lại là vẻ ghen tị thoáng qua. Có vẻ cô ta đang cố đè nén ý định gì đó, nhưng không thể dẫn lòng nổiqua thời gian nên nhấc đôi giày cao gót lên bước đến bàn Lê Nhật Linh gọi “Lê Nhật Linh!” Cô bình thản nhìn lại “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.” “Ồ, cô không biết thật hay là đang giả vờ?” Lưu Ly chống tay cười rực rỡ, mỉa mai “Ngày nào. tôi cũng ở bên chồng cô, tôi không tin cô chẳng biết mặt mũi tôi trông thế nào. Nói cho cô biết, tên tôi là Lưu Ly!” Người phụ nữ luôn ở bên chồng cô ấy hả? Mí mắt Lê Nhật Linh giật giật. Đây là lần đầu tiên cô thấy kẻ thứ ba mà như cây ngay không sợ chết đứng thế này đấy. “Lê Nhật Linh, cô giả điên giả ngốc cái gì thế. Tôi nói cho cô biết, anh Quân không yêu cô nên dù cô có bám mãi không buông thì cũng chẳng ích gì đâu! Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi!” Lưu Ly bắt đầu rêu rao lên như kẻ vừa trốn ra từ viện tâm thần. Lê Nhật Linh không quen chửi đổng lên như mấy người chợ búa đanh đá ở nơi công cộng. Ánh mắt tò mò và khinh bỉ từ các bàn khác đang nhìn về phía này, cô quả quyết để lại tiền mặt trên bàn rồi kéo Hạ Lan Châu bỏ đi. Lưu Ly khinh người quen thói, giơ hai tay lên chặn ngang đường đi của Lê Nhật Linh “Cô trốn đi đâu, chột dạ rồi hả?” Lê Nhật Linh hít sâu để nhịn xúc động muốn nhào lên đánh người “Cô à, chúng ta chẳng quen biết gì nhau, cô muốn tìm ai đó cãi vã thì không nên đến quán cà phê để gây ảnh hưởng đến người khác chứ.” Thấy cô bắt đầu gắt gỏng, Lưu Ly đắc ý vênh mặt “Cô đã giành mất Ý rồi, bây giờ còn muốn chiếm luôn quán cà phê này à? Chẳng lẽ nhà cô mở ra quán cà phê này nên chỉ mình cô được tới còn tôi thì không chăng?” Lê Nhật Linh khe khẽ thở dài, bình tĩnh giải thích “Quán là phê này là quà hỏi cưới của nhà họ Lâm, tôi lười nên không muốn nhận nhưng suy đi tính lại thì đúng là nó thuộc về tôi đấy.” Mặt Lưu Ly đổi tới đổi lui như bảng pha màu “Đừng tưởng cho cô cái quán cà phê thì tưởng mình hay ho lắm, tim anh ấy mãi mãi không thuộc về cô đâu!” Lê Nhật Linh thờ ơ hỏi lại “Rồi sao?” Đẳng nào cô cũng đâu có cần trái tim Lâm Quân. Bị sỉ nhục liên tục, mặt mũi Lưu Ly chẳng biết phải ném đi đâu. Cô ta đập bàn, cầm tách cà phê hắt thẳng lên mặt Lê Nhật Linh. “AI” Lê Nhật Linh không kịp né nên bị tạt dính dầy cà phê. Cô ta vẫn chưa thấy đủ bèn giơ tay lên nhào. tới cào mặt cô. Lê Nhật Linh được gia đình dạy dỗ nghiêm khắt từ nhỏ, không hề đánh nhau với ai bao giờ nên rơi xuống thế yếu, bị Lưu Ly cào hai vết và để lại mấy vệt đỏ trên cổ tay. “Lê Nhật Linh, cô cướp mất người đàn ông của tôi nên đừng hòng tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Chương 41 Có thể nói chuyện có lý lẽ chút được không? Lê Nhật Linh sững sờ, cô không thể ngờ, mình đã giải thích hợp tình hợp lý đến thế, kết quả chỉ đổi lại câu chất vấn nhục nhã của hắn. “Lâm Quân, đây không phải lỗi của tôi.” Nếu không phải nhờ Hạ Huy Thành kịp thời xuất hiện giúp cô, thì dáng vẻ chật vật của cô không chỉ có một mình hắn nhìn thấy. “Hắn nhìn thấy rồi, đúng không?” Tuy là chất vấn, những giọng điệu chính là khẳng định. Lâm Quân nắm được môi cô, đột nhiên kề sát vào một bên má cô, hoàn toàn đẩy ngã cô vào chiếc xe. Thân thể của cô và hắn phút chốc không còn khe hở, dính chặt vào nhau. “Lê Nhật Linh, gần đây tôi không phải đối xử với cô rất tốt sao, tốt đến nỗi khiến cô cho rằng bản thân có thể tùy ý làm bậy sao?” Lúc hắn nói, miệng hắn không ngừng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở hai người phút chốc giao hòa vướng vít với nhau. Tay hắn bắt đầu tuột chiếc măng tô màu đen trên người cô xuống, hắn ấn lên ngực cô, lạnh lùng nói “Dấu ấn này không phải là quá rõ ràng rồi sao, nó lúc nào cũng sẽ nhắc cho cô nhớ, nhớ lấy thân phận của mình.” Lê Nhật Linh hít sâu vào một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, cố gắng nói lý lẽ với hắn, “Đây là Lưu Ly không biết từ đâu xông đến trước mặt tôi, bất thình lình tạt nước lên người tôi, cả người tôi ướt sũng từ trên xuống dưới không biết làm sao, anh Huy Thành mới đưa áo măng tô của anh ấy cho tôi mặc. Anh để bụng chuyện bộ dạng chật vật của tôi bị anh ta nhìn thấy, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà, nếu như không có sự xuất hiện kịp thời của anh ấy, thì tôi chỉ có nước càng nhục nhã, khó chịu hơn, tuyệt đối không tốt hơn hiện tại.” “Ý của cô chính là, tôi còn phải đi cảm ơn hắn cơ à? Cảm ơn hắn ôm ấp cô, hay là cảm ơn cô… yêu hắn ta?” Giọng cười trầm khàn mà nhạo báng của hắn phả vào tai cô, trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt. Tay hắn vẫn áp chặt vào ngực cô, ra sức ấn vào để lưu lại dấu vết trên người cô, “Lê Nhật Linh, cô cũng được lắm.” “Lâm Quân!” “Nhưng mà Lê Nhật Linh, cô còn nhớ hay đã quên, lúc đầu cô dùng thủ đoạn đê tiện bỏ thuốc vào rượu của tôi, leo lên giường tôi. Sau đó cô được gả cho tôi đúng như ý nguyện, cũng cứu được nhà họ Lê trên bờ phá sản, bây giờ lại muốn cùng tình nhân cũ cao chạy xa bay à?” Hắn gặm cắn đôi môi cô, khiến đôi môi nhỏ xinh của cô bật máu, “Cô nghĩ cũng chu toàn lắm.” “Lê Nhật Linh cô có thể thử xem, chỉ cần cô dám đề cho hắn đụng vào cô một lần nữa, tôi có dám chặt tay hắn xuống không.” “Lâm Quân, anh có thể nói chuyện có lý lẽ một chút được không hả?” Cô dùng sức đầy hắn ra, dái tai bị hắn cắn cũng sưng đỏ lên. Hắn tà ý mân mê cánh môi của mình, mở miệng chế giễu, “Sao hả, nhìn thấy người yêu cũ thì liền muốn bênh vực hắn, ngay cả tôi cũng không cho sờ vào nữa à?” Chậm rãi đưa mặt vào sát mặt cô, dán trán mình vào trán cô, giọng nói dịu dàng cực điềm, tựa hồ đang thủ thỉ tâm tình, nhưng nội hàm trong lời nói lại ác độc chà đạp lên tôn nghiêm của cô, “Nhưng cô đừng quên, Lê Nhật Linh, cô là vợ của tôi. Tôi cho dù chơi cô đến chết, thì đó cũng là hợp pháp.” Hốc mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, cảm giác sâu sắc rằng mình bất lực rồi, cô phát hiện bản thân giống như đang đi vào ngõ cụt, cuối đường là vực thằm, nói cái gì cũng không đúng, cũng bị hắn vặn vẹo thành ý nghĩa khác. Cho dù có kiên cường hơn nữa, thì cô cũng mệt mỏi rồi. Bất kể ba năm trước xảy ra sự cố trên giường với Lâm Quân, hay là sau đó quyết định gả cho hắn làm vợ, thì từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ quay đầu lại tìm Hạ Huy Thành. Một khi đã bắt đầu, cô thậm chí còn muốn sẽ xứng chức một người vợ, chăm sóc cuộc hôn hân này, cứ thế mà sống hết cuộc đời. Là hắn, luôn là hắn, cả đêm không về, vẫn là hắn, trước mặt công chúng bày tỏ thái độ chán ghét cô. Lê Nhật Linh là một người thức thời, hắn đã chán ghét cô, thì cô sẽ tránh mặt hắn. Đến lúc về nước sau đó, cô luôn cố gắng không xuất hiện trong tầm mắt hắn, là hắn đã nhận nhầm cô… Nếu không phải hắn chọc giận Lưu Ly, hôm nay cũng không đến nỗi xảy ra những chuyện khó chịu đến cực điểm như thế này. Bởi vì Lưu Ly là người đàn bà của hắn, hắn quan tâm đến Lưu Ly cho nên đổ hết thảy lỗi lầm đồ hết lên đầu cô sao? Lê Nhật Linh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ngước mắt nhìn lên hắn, ánh mắt cô trong sáng rõ ràng một cách đáng Sợ. Cô hờ hững khiêu chiến với uy thế của hắn, “Còn anh thì sao? Anh ra ngoài quan hệ lăng nhăng với những người đàn bà khác, ngoại tình trong lúc hôn nhân vẫn còn sờ thì hợp pháp hả?”
Chương 43 Hắn chỉ tự mình đa tình Hạ Huy Thành kéo cô từ dưới đất đứng lên, sau đó ôm lấy thân thể run rẩy yếu ớt đó vào lòng, “Không sao đâu, Nhật Linh, mọi thứ đều qua hết rồi.” Trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, xót xa, sao cô gái này lại phải chịu người ta làm nhục hết lần này đến lần khác như vậy? Nhưng cô chỉ có thể một mình kiên cường gánh chịu, cắn răng không nói lời nào. Nếu như không phải hắn đuổi đến đây, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, thì đêm nay cô sẽ rời khỏi nhà họ Diệp bằng cách nào? Với dáng vẻ chật vật này của cô, lại một thân một mình, biết bao nhiêu nguy hiểm cô có biết hay không? Cái kẻ tự xưng là chồng cô kia, vậy mà lại vô tình tàn nhẫn đối với một cô gái như cô, cho dù không phải vợ hắn đi nữa mà chỉ là một người qua đường cũng không thể bỏ đi một cách tuyệt tình như vậy. Khi người đàn ông đó hầm hầm giận dữ tuyên bố chủ quyền trước mặt mình, cùng với khi Hạ Lan Châu nói đến những dấu hôn trên người cô, hắn vẫn còn cho rằng, giữa hai vợ chồng họ thực sự có tình cảm. Nhưng hiện thực trần trụi đã cho hắn biết, cái gì cũng không có. Hạ Huy Thành nâng mặt cô lên, rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô,”Nếu em muốn khóc, thì ngực anh đây em luôn luôn có thể tựa vào, chỉ cần vùi mặt vào đây, sẽ không có bất kỳ ai thấy em đang khóc. Nhật Linh, em không cần phải sợ, anh vẫn ở đây, bên cạnh em.” Lê Nhật Linh bị tạt nước, cả người ướt sũng, rét run cầm cập, tay chân như đông đá, người đàn ông dịu dàng ôm cô vào lòng, tựa hồ muốn đem hết thảy hơi ấm thân thể của cả một đời làm tan rã cái lạnh băng giá trên người cô. Gò má trắng bệch của cô dán vào ngực hắn, cảm nhận được độ ấm của thân thể hắn, trái tim cô khẽ rung động. Cảm xúc dồn nén quá lâu một lần nữa không thể kềm chế, Lê Nhật Linh rốt cuộc bật khóc nức nở trong vòng ôm ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn như phá đê, thấm ướt một mảng áo trước ngực hắn. Hạ Huy Thành một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô, sự dịu dàng của hắn tựa hồ đang dỗ dành một đứa trẻ, “Anh sẽ đưa em về nhà, Nhật Linh à, không sao nữa rồi, em đừng sợ.” Cô dụi đầu vào lòng hắn khóc nghẹn một hồi, tựa như một con vật nhỏ bị thương run rầy, không nguôi thút thít nỉ non. Cô đè thấp giọng, hết lần này đến lần khác nghẹn ngào “Tại sao, tại sao…” Rõ ràng là cô không hề làm gì cả, càng không làm gì sai, vậy mà tại sao tất cả hậu quả luôn luôn chỉ có mình cô gánh chịu? Ba năm trước đã như vậy, ba năm sau cũng y hệt như vậy. Hạ Huy Thành ôm cô trong lòng, cô hỏi một tiếng, hắn đáp lại một tiếng, “Không sao đâu Nhật Linh, thật sự khong sao đâu mà.” Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô. Lâm Quân bỏ Lê Nhật Linh lại một mình lái xe đi, mới đi chưa được bao xa đã dừng lại ven đường hút thuốc. Hút liên tục ba điếu liền. Trong màn đêm, khuôn mặt anh tuấn trời ghen người ghét của hắn bị khói thuốc bảng lảng che lấp trở nên mờ mờ ảo ảo, khiến người khác nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn. Hắn vầy tàn thuốc ra ngoài cửa xe, xoay vô Lâm một vòng, quay trở lại nơi vừa rời đi. Nói cho cùng, vẫn không thể yên tâm về người đàn bà vô lương tâm đó. Cô da mỏng thịt mềm liễu yếu đào tơ, đứng co ro một mình ven đường có khi nào bị chó sói tha đi không? Nhưng hắn không nờ, con sói tha cô đi lại đến sớm hơn hắn nghĩ. Nhìn thấy hai người đang ôm ấp nhau thật chặt từ đằng xa, cô vùi đầu vào trong lòng Hạ Huy Thành tự hồ không muốn rời xa. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cái bóng của hai người đồ thật dài trên đường không hề có khe hở, vẽ nên một bức tranh mập mờ mà duy mỹ. Khóe môi Lâm Quân nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, a, người đàn bà đó, căn bản không cần đến hắn. Rốt cuộc chỉ có mình hắn tự mình đa tình thôi. Đúng là không nên mềm lòng với người đàn bà này, nếu cô ta có thể vì lợi ích sàng vứt bỏ tình yêu đề leo lên giường hắn, sau đó lợi dụng điểm yếu để chèn ép buộc hắn kết hôn, thì tâm tư của cô ta đương nhiên không hề đơn thuần. Về nước đã lâu như vậy cũng không muốn gặp mặt hắn, thì ra là đã chuẩn bị đường lui, cùng người yêu cũ dự định cao chạy xa bay. Chỉ suýt chút nữa, hắn đã bị màn biểu diễn ngây thơ đơn thuần của cô làm cho điên đảo thần hồn, rung động tâm can. Đôi mắt đen thằm như đầm mực của Lâm Quân càng trở nên âm trầm đáng sợ, Lê Nhật Linh, là cô đùa giỡn với tôi trước, bây giờ còn muốn thoát khỏi tôi đốt lại lửa lòng với tình cũ người cũ sao? Có nghĩ dễ dàng quá nhỉ! Muốn ly hôn, được thôi, chi e cái giá đó cô trả không nổi. Lê Nhật Linh, tôi chờ đợi cô chủ động đến van xin tôi.
chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ